https://truyensachay.com

Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Chương 18 - Chương 3

Trước Sau

đầu dòng
Suốt hai tuần, đêm nào Trần Tông cũng đến phòng cô, anh ta lại dùng tay để vào trong cô. Một ngón rồi lại hai ngón, hai ngón rồi lại ba ngón, cho đến khi ba ngón ra vào một cách thuận lợi, anh bắt đầu hôn lên vai cô.

Những ngày sau đó, anh không còn đến phòng cô mỗi tối nữa, mà đến cả vào ban ngày. Trần Tông tăng số lần quan hệ bằng tay với cô lên, cô không hiểu nỗi anh làm vậy để làm gì? Phải chăng tâm lý có vấn đề, nên anh mới không dùng vật đàn ông của mình để làm chuyện này, thay vì dùng tay chỉ thỏa mãn được mình cô?

Nhưng cô đã sai rồi. Anh nói. Có biết tại sao tôi lại dùng tay không? Cô lắc đầu, anh nói tiếp. Vì cô nhỏ quá, tôi mà vào thật chỉ sợ cô ngất đi thôi. Lần đầu tiên là ở dưới nước mà cô còn không chịu nổi, huống gì bây giờ không có chất bôi trơn, cô nghĩ xem, chịu nổi không? Anh nhìn cô đầy khinh bỉ. Đồ đàn bà vô liêm sỉ!

Cô không quen bị người ta chửi, mà những câu chửi của anh lại rất thâm độc, cứ xoáy sâu vào vết thương lỡ loét của cô hết lần này đến lần khác, không cho cô thời gian hồi phục.

Ba tháng sau đó, ngày nào Trần Tông cũng làm tình với cô. Lần này không dùng tay nữa, mà dùng hàng thật. Quả thực nó rất lớn, nếu không có màn dạo đầu, cô chắc chắn sẽ bị đau. Kì lạ là mỗi lần làm tình, anh đều kêu cô nói không rời xa anh, kêu cô nói yêu anh, cô đều ngoan ngoãn làm theo.

Dần dần, anh không còn nói những câu nhục mạ cô nữa, thái độ của anh cũng tốt hơn hẳn, không còn hằn hộc với cô.

Có vài lần, anh ôm cô đi ngủ.

Có vài lần, anh chùi thức ăn bị dính trên mặt cô.

Có vài lần, anh ngồi trò chuyện cùng cô, mặc dù chỉ nói đôi ba câu nhưng rất dịu dàng.

Có vài lần, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Có vài lần, anh hứa sẽ không làm cô đau.

Có vài lần, trong cơn mê, cô nghe thấy anh xin lỗi mình.

Có vài lần, cô mơ thấy anh hôn mình, cảm giác ấy rất thật.

Có vài lần, anh ngồi trên ghế, để cô dựa vào lòng mình, đọc sách.

Tình cảm giữa họ tốt hơn, nhưng anh không dám thừa nhận, còn cô lại không dám mơ tưởng.

Một lần cô vô tình nhắc đến Nguyễn Đại Vỹ, thái độ của anh không tệ lắm, chỉ kêu cô đừng nhắc đến anh ấy nữa. Cô ngoan ngoãn ghi nhớ lời anh.

Mọi chuyện sẽ tốt đẹp như thế cho đến một ngày, dì Phương nói với cô rằng, 'Cao Thanh Nhã đến biệt thự chính tìm cậu Trần Tông.'

Cô chẳng nghĩ nhiều, vì cho rằng tình cảm giữa mình và anh đang tốt đẹp, cô gái kia chỉ là quá khứ, không thể ảnh hưởng đến hiện tại được. Và cô đã sai.

Từ khi nghe được tin Cao Thanh Nhã tìm anh, thái độ của anh không còn như trước nữa, anh thậm chí không đụng vào cô, không muốn nghe cô nói hay nhìn cô. Nguyễn Ân nghĩ đến một câu nói, 'Tình đầu là mối tình khó quên nhất.'. Cô gật đầu đồng ý.

Buổi tối ngày thứ sáu, Nguyễn Ân lại dùng thuê bao quốc tế gọi về cho mẹ, nói chuyện một lúc với bà, tâm trạng cô đỡ hơn hẳn. Đến khi bà hỏi bao giờ về, cô đã bịt miệng lại để tiếng nấc không truyền đến. Cúp máy, cô bật khóc nức nở, dì Phương chạy đến hỏi làm sao, cô chỉ dựa vào lòng dì mà khóc. Bàn tay dì vuốt tóc cô, rồi chuyển xuống vỗ nhẹ lên lưng. Phải chi lúc này có thể rúc vào lòng mẹ thì tốt biết mấy.

Sáng sớm ngày thứ Bảy, Trần Tông lục đục trở về. Anh xông vào phòng cô, thô bạo lật chăn cô lên, kéo mạnh quần lót của cô ra rồi cứ thế thẳng thừng tiến vào.

Bị đánh thức đột ngột, rồi bị vật lạ xâm chiếm, chỗ ấy chưa kịp giãn ra Trần Tông đã đi vào. Cô đau đớn kêu lên một tiếng, cơ thể run rẩy chịu đựng cơn đau nhưng vì đau quá nên cô ngất đi.

Trong cơn mê man, cô nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người.

Tôi nói với cậu đừng có thô lỗ như vậy nữa, sao cậu không chịu nghe? Bây giờ con người ta bị rách ra rồi đấy, cậu vừa lòng chưa? Cô nhận ra đó là giọng của vị nữ bác sĩ lần trước đã thăm khám cho cô.

Tôi không biết lại nghiêm trọng đến vậy!

Cậu . . . quá đáng vừa thôi. Người ta gây thù oán gì với cậu mà cậu làm như vậy?

Cô ta là em gái của Nguyễn Đại Vỹ, tôi muốn cô ta phải chịu những gì Đinh Hương đã chịu.

Sao cậu cố chấp như vậy chứ? Tôi nói với cậu rồi, là Đinh Hương tình nguyện, có trách thì trách con bé quá ngốc. Cô gái này không có lỗi!

. . .

Nguyễn Ân không nghe thấy câu trả lời của anh.

Cậu buông tha cho người ta đi. Có yêu thì nói là yêu, không yêu thì buông ra, đừng cứ dây dưa như vậy!

Yêu? Yêu à? Tiếng cười ngày hôm đó của Trần Tông, cô nhớ mãi. Tiếng cười khinh bỉ đã quay trở lại, báo hiệu chuỗi ngày u ám



alt
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc